Nhưng chính ông Gioan lại không cùng suy nghĩ như các môn đệ của mình. Ong rất thành thật và khẳng khái, rất cao thượng và đầy khiêm nhường. Ong bảo mình không phải là Đấng Kitô mà chỉ là người dọn đường cho Đấng ấy, chỉ là bạn của chú rể trong tiệc cưới mà thôi. Nếu người ta tuôn đến với Chúa Giêsu là bởi vì Người là chú rể, bởi vì Người là Đấng Kitô, đó là điều phải lẽ. Thế thì tại sao ông lại có thể phen bì như các môn đệ? Tại sao ông lại phải buồn rầu? Trái lại ông cảm thấy thật sự vui: Đó là niềm vui của thầy, niềm vui ấy bây giờ đã trọn vẹn. Niềm vui của Gioan thật sự lớn lao và trọn vẹn, vì sứ mạng của ông là làm sao để cho Chúa phải nổi bật lên, còn mình thì phải lu mờ đi.
Kết thúc tuần lễ Hiển Linh, Chúa Giêsu phải nổi bật lên, được mọi người biết và tuôn đến với Người. Gioan đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Giờ đến lượt chúng ta phải làm cho Chúa nổi bật lên.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Thông