Thầy Giêsu dạy các môn đệ biết thế nào là xây đời mình trên đá. Đó là đem ra thực hành những lời Thầy dạy mà họ đang nghe trong Bài Giảng trên núi (Mt 5-7). Sống lời Thầy dạy là chọn đi vào con đường hẹp, ít người đi, với những thách đố và thiệt thòi, những hiểm nguy và nhục nhã. Chỉ ai dám sống như thế mới đứng vững khi dông bão bất ngờ ập tới. Lúc ấy người bị coi là ngu vì sống lời Thầy, mới lộ ra là người khôn. Vì lời của Thầy Giêsu diễn tả ý muốn của Cha trên trời,
Thánh Gioan Kim Khẩu đã khen ngợi thánh Andrê tông đồ, ngài nói: “Sau khi ở lại với Đức Giêsu và học cùng Người được nhiều rồi, Andrê đã không giấu kho tàng quý báu nơi mình, nhưng vội vàng chạy đến anh mình và chia sẻ với anh…”
“Các anh hãy theo tôi”: đây là một lời mời dành cho mọi Kitô hữu. Ơn gọi Kitô hữu khởi đi từ tiếng gọi của Thầy Giêsu. Người Do Thái thường tầm sư học đạo, còn ở đây, chính Thầy Giêsu đi chọn môn đệ cho mình (Ga 15, 16). Ngài mời ta đi theo chính con người của Ngài, chứ không phải theo một lý tưởng cao đẹp hay một dự án hấp dẫn.
Xin trân trọng gửi đến Quý độc giả các bài đọc Lời Chúa Chúa nhật II Mùa Vọng – năm A.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu được đầy tràn Thánh Thần, khiến Ngài vui sướng dâng lên Cha lời cầu nguyện tự phát (c. 21). Như thế có sự hiện diện của cả Ba Ngôi Thiên Chúa trong giây phút này. Trong Thánh Thần, Con dâng lên Cha lời ngợi khen chúc tụng. Lời cầu nguyện của Con bao giờ cũng bắt đầu bằng câu Abba, Lạy Cha. Abba là người Cha gần gũi thân thương, nhưng Abba cũng là Chúa tể trời đất, đầy quyền năng siêu việt. Đức Giêsu ngợi khen Cha, vì Cha giấu kín nhóm này, nhưng lại mặc khải cho nhóm kia về Con của Cha.
Ngày ấy “từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời” (c. 11). Đức Giêsu ngỡ ngàng khi thấy niềm tin lớn lao của viên đại đội trưởng. Ông thuộc dân ngoại mà lại có lòng tin lớn hơn các người Israel khác (c. 10). Ông tin Đức Giêsu có thể chữa lành cho người đầy tớ yêu quý của ông.
Không cần Ngài đến nhà, chỉ cần một lời nói của Ngài thôi cũng đủ (c. 8). Lòng tin mạnh mẽ và khiêm tốn của ông đã chinh phục Đức Giêsu.
Mùa Vọng không chỉ là bốn tuần trước lễ Giáng Sinh. Ngày nào Chúa chưa trở lại trong vinh quang Ngày đó chúng ta còn sống trong Mùa Vọng. Cứ vào đầu Mùa Vọng, Phụng vụ lại nhắc ta phải chờ. Chờ Ngày Chúa quang lâm, toàn thắng trên mọi địch thù. Chờ Ngày Chúa đến để xét xử toàn thể vũ trụ. Chờ Ngày thân xác chúng ta được phục sinh. Ngày tận thế không phải là ngày của hủy diệt cho bằng là ngày thụ tạo bắt đầu cuộc sống mới.
Ngày Chúa đến như một bất ngờ, như một cái bẫy sập xuống, không phải chỉ trên người Do Thái, nhưng trên mọi dân cư ở khắp mặt địa cầu (c. 35). Cả thế giới phải chịu phán xét chẳng trừ ai. Bởi đó thái độ cần có mỗi ngày của người môn đệ là luôn luôn thức tỉnh và cầu nguyện, để có sức mà thoát khỏi mọi điều sắp xảy ra (c. 36). Để chuẩn bị cho cái chung cục, thì phải sống đều đặn cái hàng ngày.
Nước Thiên Chúa vẫn đến gần hơn mỗi ngày. Không thiếu dấu chỉ để nhận ra Nước Thiên Chúa đang đến. Chúng ta phải thấy có biết bao dấu chỉ tích cực, đầy hy vọng, ngay giữa những khi tưởng như Nước ấy bị xóa sổ, loại trừ. Đừng để mình rơi vào thái độ bi quan, khoanh tay vì chán nản. Phải làm sao để ngày tận thế không phải là một ngày buồn, ngày của những đổ vỡ và mất mát chia ly.
Tử đạo là cách làm chứng tuyệt vời trong thời bách hại. Trong thời kinh tế thị trường, cần có những cách làm chứng khác. Người Kitô hữu vẫn bị cám dỗ bước qua lương tâm mình để mua lấy chút địa vị, lợi nhuận, an toàn, thoải mái... Thế gian không ở ngoài ta, thế gian ở ngay trong lòng ta. Ước gì chúng ta dám chấp nhận thiệt thòi, phiền hà, mất mát, khi can đảm làm chứng cho lòng tin và tình yêu.
“Trời cao hãy đổ sương xuống…”. Bài thánh ca diễn tả niềm khát vọng sâu xa của Dân riêng, mong đợi Chúa thực hiện lời hứa của Ngài mà ban Đấng Cứu thế. Đó là niềm khát vọng hướng về trời cao. Như đất khô mong nước nguồn, trần gian mong đợi Đấng Cứu tinh.
“Ai mạnh hãy lo cho yếu. Người giàu hãy giúp đỡ người nghèo và người nghèo hãy ca tụng Thiên Chúa vì Ngài muốn giúp cho các nhu cầu của họ. Người khôn ngoan hãy tỏ ra khôn ngoan không phải chỉ trong lời nói mà cả việc làm. Người khiêm tốn đừng nói gì về mình và đừng tìm cách phô diễn hành động của mình. Người lớn không thể tồn tại mà không có người nhỏ và người nhỏ cũng không thể tồn tại mà không có người lớn. Thân thể không thể bỏ qua sự phục vụ của những chi thể nhỏ hơn”.