Khi mừng lễ các Thánh Nam Nữ trên trời, chúng ta nhớ mình được kêu gọi nên thánh (Rm 1,7; 1 Cr 1,2), được kêu gọi sống các mối phúc của Bài Giảng trên Núi. Như thế là được nếm hạnh phúc của trời cao ngay từ đời này. Với cuộc đời rất riêng của mình, mỗi người còn phải tìm ra và sống những mối phúc rất riêng, từ đó đi vào con đường rất riêng để nên thánh.
Tội giả hình đã ăn sâu nơi bản chất con người. Tâm lý tự nhiên, ai cũng muốn mình được nhiều người biết tới và khen ngợi tung hô. Không chỉ che mắt người đời, người ta còn giả hình trước mặt Thượng Đế và các thần linh nữa. Những câu chuyện liên quan đến những chiếc bánh chưng, bánh giày vĩ đại mà lại có xốp bên trong để tiến Vua Hùng cách đây vài năm đã cho thấy điều đó. Nhiều người cho rằng “Dương sao âm vậy; con người sao thì thần linh cũng vậy”, cho nên họ đút lót hối lộ các vị thần thánh để được bổng lộc chức tước, vì nghĩ rằng “tốt lễ thì dễ kêu”.
Mừng lễ Các Thánh là dịp để người Kitô hữu suy tư và được khích lệ quyết tâm nên thánh. Lời Chúa cho thấy Tám Mối Phúc là kim chỉ nam, là con đường chắc chắn để giúp các tín hữu nên thánh.
Hai dụ ngôn trên đây tỏ ra lạc quan và hy vọng. Nước Thiên Chúa đã được Đức Giêsu khai mở và loan báo. Nước ấy cần có thời gian để lớn lên, để tác động trên con người. Chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ rất tốt đẹp. Một người đàn ông ném vào khu vườn của mình một hạt cải nhỏ bé. Ông có ước mơ mong mỏi gì không? Vậy mà theo thời gian, hạt cải ấy đã lớn lên và trở thành một cây.
Người phụ nữ trong bài Tin Mừng hôm nay bị còng lưng đã lâu. Mười tám năm không thể nào đứng thẳng lên được (c. 11). Lưng bà còng hẳn xuống khiến tầm nhìn của bà bị giới hạn. Có lẽ bà chỉ nhìn thấy mảnh đất nhỏ trước mặt hơn là thấy bầu trời cao. Bệnh này thật khó chịu, khiến bà đi đứng khó khăn. Vậy mà bà vẫn có mặt ở hội đường vào ngày sabát
Theo truyền thống hội đường Do thái, Luật gồm 613 điều răn. 365 điều cấm làm và 248 điều phải làm. Giữa một rừng điều răn như thế, người thông luật đã hỏi Đức Giêsu: “Điều răn nào trọng nhất trong Luật Môsê?” (c. 36). Đức Giêsu đã trả lời bằng một câu trong kinh Shema, kinh mà người Do thái phải đọc mỗi ngày. “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, với tất cả trái tim ngươi, tất cả linh hồn ngươi, tất cả trí khôn ngươi” (Tl 6, 5).
Thánh tông đồ Gioan nói: "Ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu" (1 Ga 4,8). Mến Chúa yêu người phải đi liền với nhau, “Tách rời hai khoản luật lớn của Chúa là một thảm kịch và rõ ràng đi ngược ý Chúa.” (Flor McCarthy). Trong thực tế, nhiều tôn giáo dạy yêu mến Chúa, yêu mến thần thánh nhưng lại gây chiến tranh, khủng bố; nhiều đảng phái chạy theo tôn chỉ xây dựng xã hội nhân bản nhưng lại gạt bỏ Thiên Chúa ra ngoài đều là lệch lạc và dễ dàng gây ra thảm kịch. Con đường mến Chúa yêu người, vừa tin vào đời sống mai hậu, vừa xây dựng cuộc sống tình thương hôm nay, mà Chúa Giêsu dạy, mới là con đường thích đáng ngăn chặn bạo lực, xây dựng hòa bình chân thật bền vững.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cảnh báo hai lần (cc. 3, 5). “Nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.” Đức Giêsu đi từ những chuyện đau thương chết chóc của một số người ở Galilê và Giêrusalem, để nhắc nhở người nghe ra khỏi sự tự mãn của mình mà sám hối. Dụ ngôn cây vả sẽ cho thấy thế nào là sám hối theo cái nhìn của Ngài.
Khi thấy gió từ phương nam thổi đến, luồng gió nóng từ vùng núi Ả-rập, người ta biết ngay thời tiết sẽ hết sức oi bức (c. 55). “Và xảy ra đúng như vậy”, Đức Giêsu nhắc lại câu này hai lần. Ngài cho thấy dự đoán của dân chúng về thời tiết ít khi sai. Họ khá bén nhạy trước những dấu hiệu thay đổi nhỏ của trời đất.
Ðức Giêsu đã khẳng định sứ mạng của Ngài: Ngài đến để ném lửa trên mặt đất, và Ngài ước mong, phải chi lửa ấy đã bùng lên. Ngọn lửa Ðức Giêsu muốn nhóm lên không phải là ngọn lửa của án phạt và hủy diệt, không phải là thứ lửa từ trời mà Gioan và Giacôbê định xin đổ xuống trên một làng của xứ Samari. Ðây là ngọn lửa vẫn bừng cháy trong tim Ngài.
Tỉnh thức sẵn sàng là thái độ cần có của chủ nhà, của người lãnh đạo. Khi Phêrô hỏi Đức Giêsu xem dụ ngôn trên áp dụng cho ai (c. 41), cho dân chúng hay cho nhóm Mười Hai là những người lãnh đạo, Ngài đã kể cho họ một dụ ngôn khác về người quản gia. Vì ông chủ đi vắng nên anh được ông đặt lên coi sóc gia nhân trong nhà, tuy anh vẫn là một đầy tớ giữa những đầy tớ khác (c. 43). Chính sự vắng nhà của ông chủ đã làm lộ ra thực chất của người quản gia. Người quản gia trung tín sẽ chăm chỉ làm tròn bổn phận được giao.
“Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sáng” (c. 35). Người đầy tớ sẵn sàng bắt tay vào việc, vì chiếc áo đã được vén lên gọn gàng, và trong đêm, ngọn đèn được châm dầu vẫn luôn cháy sáng.
Cái kho là quan trọng. Kho bạc quan trọng đối với một đất nước. Kho lẫm cần cho người làm nghề nông. Mỗi gia đình, mỗi công ty thường có kho riêng. Có thể là một tủ sắt để trong nhà hay ở ngân hàng. Mọi lợi nhuận đều thu vào kho. Ai cũng muốn cho kho của mình bành trướng.