Đức Giêsu ví những người thuộc thế hệ của Ngài với lũ trẻ ngồi chơi ngoài chợ (cc. 16-17). Một nhóm bày trò chơi đám cưới, thổi sáo, thổi kèn để mong nhóm kia nhảy múa. Nhưng nhóm kia đã chẳng tham gia. Nhóm này bèn chơi trò đám ma, hát những bài ca buồn não nuột. Nhưng nhóm kia cũng không giả vờ than khóc.
Người công giáo của chúng ta luôn luôn có lòng sùng kính đặc biệt với Đức Maria dưới danh hiệu Vô nhiễm nguyên tội. Và vì thế mà ngày hôm nay chúng ta mừng trọng thể lễ Đức Maria Vô Nhiễm nguyên tội với một niềm vui đặc biệt và với một lòng biết ơn sâu xa.
Thiên Chúa hiện diện. Còn niềm vui nào lớn lao hơn. Chúa từ trên cao, Đấng ngự trên chín tầng trời, nay hạ cố xuống trần gian để gặp gỡ con người, tâm sự với họ bằng tình thương yêu trìu mến. Những lời ngôn sứ Isaia được tuyên bố vào lúc người Do Thái còn đang bị lưu đày ở Babylone. Niềm hy vọng được giải phóng đã thôi thúc họ. Phải đặt mình vào bối cảnh cụ thể của thời lưu đày mới thấy được niềm vui của họ lớn lao như thế nào. Thiên Chúa sẽ giải phóng dân Người. Không chỉ là niềm vui của người lưu đày được trở về cố hương, mà đó còn là niềm vui của thời Thiên Sai: mắt người mù sẽ mở ra, tai người điếc nghe được, người què sẽ nhảy nhót, người câm sẽ reo hò. Từng câu chữ trong lời ngôn sứ đều diễn tả niềm vui tròn đầy.
Mừng lễ Đức Maria Vô nhiễm là mừng lễ một con người, một phụ nữ. Thiên Chúa muốn Con Một của mình làm người trăm phần trăm, nên cần tuyển một phụ nữ để sinh ra người Con ấy. Maria chính là người được chọn, hoàn toàn như một ân huệ. Khi chọn Maria, Thiên Chúa đã ban cho Mẹ mọi sự tốt đẹp nhất có thể, vì ơn gọi quá vĩ đại là làm Mẹ Con Thiên Chúa.
Xin trân trọng gửi đến Quý độc giả các bài đọc Lời Chúa Chúa nhật III Mùa Vọng – năm A.
Ðức Giêsu mời chúng ta đến với Ngài, tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề. Gánh nặng của nỗi đau và vấp ngã trong quá khứ. Gánh nặng của trách nhiệm và yếu đuối hiện tại. Gánh nặng phải mang vì người khác... Tất cả những ai bị căng thẳng và lo âu, chán chường và mệt mỏi. Tất cả những ai muốn tìm một chút nghỉ ngơi. Hãy đến với Ngài, ta sẽ gặp được sự an tĩnh.
Mùa Vọng là thời gian chúng ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta, những người từ lâu đã bỏ nhà thờ, những người mất lòng tin vào Chúa. Mỗi người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau, khởi đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân quen. Chúng ta quý nhau vì Thiên Chúa quý từng người chúng ta. Chúng ta chẳng thể mừng Lễ Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó.
Mùa Vọng là thời gian trỗi dậy, ra khỏi sự bất toại và bước đi. Có những bệnh bất toại về mặt thiêng liêng, khiến tôi không đến gần Chúa được, cũng không dám đến với anh em. Có những bất toại về trí tuệ khiến tôi bị kẹt trong những định kiến, thiên kiến, thành kiến, không dám mở ra để đón nhận những sự thật bất ngờ và đáng sợ. Có những bất toại về tình cảm khiến tim tôi như bị cầm tù, không sao thoát khỏi được chuyện yêu ghét oán hờn dai dẳng. Xin Giêsu giải phóng tôi, cho tôi khỏi bất toại, để tôi được tự do.
Nước Trời đã gần, Ðấng Mêsia sắp đến: đó là điều Gioan đã hô to trong hoang địa miền Giuđê. Ðối với ông, Ðấng Mêsia thật là vị Thẩm phán đáng sợ. Chính Ngài sẽ tách biệt người lành với kẻ dữ, như người ta phân biệt thóc mẩy với thóc lép, “thóc mẩy thì thu vào kho, thóc lép thì bỏ vào lửa.” Ngày Ðấng Mêsia đến cũng là ngày Thiên Chúa thịnh nộ. Rìu đã sẵn, cây không sinh quả thì bị chặt đi. Người ta sẽ phải chịu phép rửa trong lửa hồng.
Phụng Vụ Lời Chúa Chúa Nhật này nêu bật những viễn cảnh thời Mê-si-a: viễn cảnh xa: sấm ngôn của I-sai-a vào thế kỷ thứ tám trước Công Nguyên; viễn cảnh gần: lời loan báo của thánh Gioan Tẩy Giả vào thời Đức Giê-su. Hai viễn cảnh này sẽ được thực hiện ở nơi Chúa Ki-tô và bởi Chúa Ki-tô, như thánh Phao-lô giúp chúng ta hiểu điều này.
“Có rất nhiều người tại những nơi này hiện giờ chưa trở thành người có đạo, chỉ vì thiếu người làm cho họ nên người có đạo."