Bất cứ ai vì Thầy và vì Tin Mừng mà bỏ những điều được coi là thiết yếu đối với cuộc sống như tương quan máu mủ: cha mẹ, anh chị em, con cái, như phương tiện để sống và sống còn: nhà cửa, ruộng đất (c. 29), những người ấy, ngay bây giờ, ở đời này, sẽ được gấp trăm về những điều đã mất.
“Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?” Một anh thanh niên vội vã chạy đến, quỳ trước mặt Đức Giêsu và hỏi Ngài như thế khi Ngài vừa lên đường. Rõ ràng anh đang háo hức và thao thứctìm kiếm một lối sống phù hợp ở đời này, để nhờ đó được hưởng hạnh phúc vững bền mãi mãi.
Khởi đầu bài Tin Mừng hôm nay là một thí dụ. “Người mù mà dắt người mù, cả hai sẽ lăn cù xuống hố.” Điểm gây cười nằm ở chỗ một anh mù, tưởng mình sáng, nên tìm cách dắt một anh mù khác đi, đi khá vất vả. Đích thì không thấy, nhưng kết thúc là cái hố cho cả hai.
“Hãy để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng” (c. 14). Đây là một mệnh lệnh nghiêm chỉnh và có giá trị mãi. Trẻ em có chỗ trong trái tim Giêsu. Thầy Giêsu dù bận bịu nhưng vẫn có giờ cho các em gặp gỡ. Ngài không coi chuyện chơi với các em là phiền phức.
“Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phép phân ly.” Lời của Đức Giêsu đã vang vọng qua hai mươi thế kỷ, và vẫn thường được chọn để in trên thiệp cưới. Phải chăng người ta ngầm nhắc nhau rằng ly dị là từ không nên có trong từ điển của các đôi vợ chồng.
Bài Tin Mừng hôm nay có thể làm ta ngạc nhiên và không vui. Bài này có nhiều câu được lặp lại như một điệp khúc. “Nếu tay anh làm cớ cho anh sa ngã, thì anh hãy chặt nó đi… Nếu chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì anh hãy chặt nó đi…nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã thì anh hãy móc nó đi…”
Đức Giêsu mời chúng ta vượt ra khỏi ranh giới của nhóm mình, để mở ra với thế giới, với các kitô hữu khác, với những người không tin. Chúng ta cần thấy những điều chân thiện mỹ nơi họ như những tia nắng đến từ Vừng Đông rực rỡ là Đức Giêsu,
Bất chấp những yếu đuối và giới hạn của Simon, Ðức Giêsu vẫn chọn ông đứng đầu nhóm Mười Hai, và làm nền tảng cho Hội Thánh của Ngài. Ngài đặt cho Simon một tên mới là Phêrô, tiếng Aram gọi là Kêpha, nghĩa là Tảng Ðá.
Đức Giêsu buồn vì phải ở với và chịu đựng một thế hệ cứng lòng tin (c. 19). Các môn đệ không đuổi được quỷ vì họ chưa đủ đức tin. Người cha muốn con mình được khỏi, ông cũng cần có thêm đức tin.
Tin Mừng của Đức Giêsu nói về cách thức loại bỏ hận thù, cách thức đối xử với kẻ thù của mình. Ngài kể ra một số kẻ thù quen thuộc của chúng ta: Kẻ ghét ta, nguyền rủa ta, hay vu khống cho ta, kẻ tát vào mặt ta và đoạt áo ngoài của ta (Lc 6,27-29).
Đức Giêsu được biến hình trước mắt các ông, y phục Ngài trắng tinh rực rỡ. Cha đã muốn cho ba môn đệ thấy sự cao trọng thánh thiêng của Đức Giêsu, vốn được ẩn giấu che khuất bởi bề ngoài rất đỗi bình thường.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu mời các môn đệ và đám đông từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ngài (c. 34). Từ bỏ chính mình là không coi mình như trung tâm nữa, không coi danh dự, quyền lợi, dự tính, của cải là điều mình phải nắm chặt.
Thầy Giêsu đã sống bên các môn đệ từ mấy năm qua. Họ đã được gọi, được chọn, được theo, đã được thấy, được nghe, được chạm đến. Bao nhiêu là kinh nghiệm gần gũi! Nhưng Thầy Giêsu chẳng nói rõ cho họ biết mình là ai. Bây giờ Thầy lại đặt câu hỏi cho họ.