Con đường trở về nhà của năm người thật là vui và nhẹ nhàng. Người ta có thề đi ngang hàng với nhau, chứ không phải khiêng nhau nữa. Nhìn nhóm người trên, tôi tự đặt cho mình vài câu hỏi. Khi tôi bất toại, có người bạn nào giúp tôi không?
Thái độ chạnh lòng thương và đụng đến người phong của Đức Giêsu đã gợi hứng cho nhiều tâm hồn noi gương bắt chước. Tại nhiều trại phong ở Việt Nam, ta thấy bóng dáng của các nữ tu. Họ ở trại phong Bến Sắn, Di Linh, Quy Hòa, Văn Môn… Nhiều nữ tu đã hiến dâng tuổi trẻ của mình để phục vụ người phong, đụng đến những vết thương tàn phế nơi thân xác họ.
Hãy nhìn cách Đức Giêsu chữa bệnh cho người phụ nữ này. Thật gần gũi và thân tình, ngài chẳng nói lời nào để đuổi cơn sốt. Khi nắm tay người bệnh nặng, ngài chấp nhận nguy cơ bị nhiễm nhơ uế. Nhưng Đức Giêsu chẳng hề bị nhiễm gì, trái lại ngài đem đến bình an. Ngài đã nâng bà dậy (êgeiren), có nghĩa là ngài làm bà phục sinh.
Thế giới chúng ta đang sống là một thế giới bị ô nhiễm, từ không khí, nước uống đến những sản phẩm nhiễm độc của con người. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là bầu khí ô nhiễm về tinh thần, bầu khí ô uế của sex thấm vào mọi ngõ ngách của cuộc sống. Xin Đức Giêsu trả lại cho ta sự trong sạch nơi cái nhìn, sự trong trắng nơi trái tim và sự trong suốt nơi mọi cuộc gặp gỡ.
“Hãy theo tôi. Tôi sẽ làm các anh thành những kẻ lưới con người” (c. 17). Đây là một mệnh lệnh nhưng cũng là một lời mời thân thương của Chúa Giêsu khi chọn gọi các Tông đồ.
Đức Giêsu đã không thể giấu mình trước đám đông dân chúng. Ngài lôi cuốn họ như một vị giảng thuyết và như một người chữa lành. Con người mãi mãi cần sức mạnh tinh thần và sức khỏe thân xác. Đức Giêsu đem đến cả hai điều ấy cho hạnh phúc con người.
Sứ mạng của Đức Giêsu chủ yếu là loan báo và công bố. Sứ mạng ấy nhắm đến những người bất hạnh trong xã hội: người nghèo, người bị giam cầm, người bị mù lòa, bị áp bức. Đức Giêsu như đến để mở một Năm Thánh đặc biệt, Năm hồng ân.