
Con vẫn nhớ ngày đó, xếp hàng và lần lượt tiến tới trước Cha Tuyên úy Giáo phận, lòng con bồi hồi và lo lắng lắm. Cảm giác đặt chiếc khăn lúc ấy lên vai giống như những tảng đá trĩu nặng vậy – một sức nặng vô hình, một sức nặng thiêng liêng vô cùng.
Con tự an ủi mình rằng: “Cố lên, cố lên chút nữa thôi”, vì con nhận thức được trách nhiệm bản thân lúc ấy giống như một siêu anh hùng phải đi giải cứu các bạn nhỏ ngoài kia vậy. Nhiều lúc con thấy chán thật. Sức ép và sự mệt mỏi đè nén khiến con muốn từ bỏ. Con thấy mình không còn xứng với Chúa nữa, và hơn hết là với các bạn thiếu nhi – những người đã tin tưởng và yêu mến kẻ hèn mọn như con.
Con suy ngẫm và cầu nguyện rất nhiều, rồi con nhận ra: Chúa không hề bỏ rơi con. Phải chăng những suy nghĩ bồng bột đó chỉ là biểu hiện nhất thời của sức trẻ. Con luôn cảm nhận rằng đằng sau vẫn có tiếng đôn thúc: “Cố lên con gái!”, “Con làm tốt lắm!”. Con nhận ra rằng: ơn gọi Chúa muốn nơi con là người Huynh trưởng. Con đã không ngừng học hỏi và cầu nguyện để trở nên giống Ngài – tấm gương duy nhất của đời con.

Và rồi con hiểu rằng: Huynh trưởng không chỉ là ca – múa – hát, không chỉ là những buổi sinh hoạt dưới nắng, hay những lần mệt nhoài vì chuẩn bị giáo lý – trò chơi – thi đua… Ơn gọi ấy thật ra được dệt bằng tình yêu, bằng những hy sinh âm thầm mà đôi khi chẳng ai nhìn thấy.
Là những lần con ngồi soạn bài đến khuya chỉ vì muốn các em hiểu thêm một chút về Chúa.
Là những buổi chiều chạy ngược xuôi gom đồ đạo cụ cho hoạt cảnh, dù người ta chỉ nhìn vào và nói: “Đơn giản thôi mà”.
Là lúc con thấy một em nhỏ cười thật tươi và thầm nghĩ: “Giá như nụ cười ấy luôn được gìn giữ.”
Là khi một em nghịch phá làm con bực mình, nhưng rồi con nhớ rằng mình được gọi để yêu thương nhiều hơn là trách phạt.

Con hiểu rằng làm Huynh trưởng không phải để được khen, không phải để chứng minh mình giỏi, không phải để khoác lên vai một danh xưng đẹp. Mà là để trở thành nhịp cầu nối Chúa với các em, để trở thành ánh sáng nhỏ bé – thắp lên trong lòng các em ngọn lửa mà chính con đã từng nhận. Để trở thành tấm gương “không hoàn hảo” nhưng luôn cố gắng mỗi ngày, để các em thấy rằng theo Chúa không phải là hoàn hảo, mà là dám bước tiếp.
Có những lúc con tưởng mình đã kiệt sức, nhưng Chúa lại gửi đến một lời chào, một chiếc ôm nhỏ, một câu: “Con thích đi sinh hoạt lắm”… và thế là mọi mệt mỏi tan biến. Con nhận ra: Chúa không cần con phải làm điều lớn lao; Ngài chỉ cần con hiện diện và yêu bằng cả trái tim của mình.
Ơn gọi Huynh trưởng là thế – giản dị nhưng thiêng liêng vô cùng. Không ồn ào nhưng lại có sức mạnh nâng đỡ bao tâm hồn non trẻ. Không phải ai cũng hiểu, nhưng Chúa hiểu. Và các em – bằng chính sự ngây thơ – cũng hiểu theo cách của các em.
Con biết rằng mình còn nhiều thiếu sót. Nhưng con cũng biết rằng mỗi ngày, khi con khoác chiếc khăn lên vai, Chúa lại mời gọi con bước vào một hành trình mới: hành trình trở nên khí cụ bình an và yêu thương của Ngài. Và con sẽ tiếp tục bước, dù đôi lúc chậm, đôi lúc mệt, nhưng luôn với tất cả sự tín thác của một người con nhỏ bé:
“Lạy Chúa, xin dùng con theo ý Ngài muốn. Cho con được trở nên Huynh trưởng như lòng Chúa mong.”

(Tâm tình của một bạn Huynh trưởng giáo xứ)
Nguồn fanpage: Xứ Đoàn TNTT Tôma Thiện - Giáo Xứ Quỳnh Hoàng

