✠Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu. (Mt 18, 21 - 19,1)
Khi ấy, ông Phêrô đến gần Đức Giêsu mà hỏi rằng: “Thưa Ngài, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải đến bảy lần không?” Đức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy.
“Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến vàng. Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y, vợ con y, cùng tất cả tài sản mà trả nợ. Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống lạy lục: ‘Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.’ Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: ‘Trả nợ cho tao !’ Bấy giờ, người đồng bạn sấp mình xuống van xin: ‘Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh.’ Nhưng y không chịu, cứ đi tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo: ‘Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao ?’ Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
Khi Đức Giêsu giảng dạy những điều ấy xong, Người rời khỏi miền Galilê và đi đến miền Giuđê, bên kia sông Gioan.
Suy niệm
Giới hạn của tha thứ là không giới hạn
Nếu mang thân phận “nhân vô thập toàn”, thì con người không thể sống an vui, nếu không biết tha thứ. Nhưng tha thứ đến mức nào thì còn tuỳ vào từng người, từng hoàn cảnh và từng tôn giáo. Với những ai theo Đức Giêsu, sự tha thứ không có giới hạn: “Thầy không bảo tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy” (c.22).
Nghe lời này, Phêrô cũng như mỗi người chúng ta không khỏi thắc mắc, tại sao lại phải tha thứ nhiều vậy? Điều này như là một nghịch lý với suy nghĩ của con người. Quả thế, người ta không dễ gì tha thứ cho kẻ làm nhục, làm hại mình. Chỉ việc nghĩ đến họ trong lòng đã sôi lên lửa hận thù, đã điên tiết muốn giết quách đi cho rồi. Không ít người, nếu không tìm cách trả thù được thì chôn vùi đấy: “Sống để bụng, chết mang đi”. Tuy nhiên, khi Thầy Giêsu đòi hỏi những ai muốn theo Người cần biết tha thứ luôn luôn và mãi mãi, tha thứ vô điều kiện và vô biên, vì chính Chúa đã dành cho họ sự tha thứ như thế. Con người vốn phản nghịch cùng Chúa, mà Ngài đã yêu thương chịu chết để chuộc tội cho trần gian. Sự tha thứ của Chúa giàu lòng thương xót không chỉ giải thoát tội lỗi cho nhân thế, mà còn biến kẻ thù làm con của Ngài và dẫn đưa họ vào hưởng vinh quang thiên quốc. Tiếc thay, khi con người được đón nhận sự tha thứ không giới hạn của Chúa, họ lại giới hạn sự tha thứ với nhau. Dụ ngôn về người mắc nợ không biết xót thương mà Đức Giêsu kể tiếp theo lời dạy về sự tha thứ, buồn thay vẫn là câu chuyện xảy ra thường ngày trong cuộc sống hôm nay.
Nếu “yêu thương là dấu hiệu nhận biết” ai đó là môn đệ Giêsu, thì “dấu hiệu yêu thương lớn nhất là sự tha thứ”. Chỉ những ai sống tha thứ mới là người tín hữu đích thực. Đời sống đạo của tôi phải làm sao để người khác nhận biết tôi thuộc về Chúa.
Chứng Nhân