Khi Năm Thánh Hy Vọng 2025 sắp khép lại, tôi nhận ra mình không nhớ nhiều đến những sự kiện, những khẩu hiệu hay những cột mốc bên ngoài. Điều đọng lại rõ nhất lại là một hành trình rất âm thầm bên trong: hành trình của chính tôi, với hy vọng, với thất vọng, với những lần chao đảo và những lần được nâng dậy mà không gọi tên được.

Tôi bước vào Năm Thánh với nhiều mong đợi. Mong đợi một năm bình an hơn. Mong đợi những chuyển biến tích cực trong Giáo hội, trong xã hội, và trong chính đời sống cá nhân. Tôi đã nghĩ – có lẽ hơi ngây thơ, rằng một “Năm Thánh Hy Vọng” thì hy vọng phải dễ thở hơn, rõ ràng hơn, và sáng sủa hơn.

Nhưng thực tế thì không như vậy.

Năm Thánh của tôi đi qua cùng với nhiều biến động. Có những tin tức khiến lòng nặng trĩu. Có những thực tại trong Giáo Hội làm tôi bối rối. Có những biến cố cá nhân khiến tôi mệt mỏi hơn tôi tưởng. Có những lúc tôi cầu nguyện rất nhiều, nhưng lại không cảm thấy mình được an ủi bao nhiêu. Hy vọng, trong nhiều ngày, không phải là một cảm xúc nâng đỡ, mà là một câu hỏi: liệu mình còn có thể tin được không?

Chính trong những lúc ấy, tôi bắt đầu hiểu rằng Năm Thánh này không được ban để làm cho cuộc sống dễ dàng hơn, mà để dạy tôi hy vọng theo một cách trưởng thành hơn.

Tôi học được rằng hy vọng không phải là mong mọi chuyện diễn ra theo ý mình. Hy vọng là dám ở lại khi mọi thứ không như ý. Là không bỏ chạy khỏi những câu hỏi chưa có lời giải. Là chấp nhận rằng có những giai đoạn của đời sống thiêng liêng chỉ là sự trung thành trần trụi, không kèm theo cảm xúc đẹp đẽ nào.

Trong Năm Thánh này, tôi cũng phải đối diện với chính mình nhiều hơn. Đối diện với giới hạn, với sự mệt mỏi tích lũy, với những lúc muốn khép lại lòng mình cho đỡ đau. Tôi nhận ra rằng mình đã từng đặt hy vọng vào nhiều thứ: vào kế hoạch, vào khả năng bản thân, vào sự ổn định của hoàn cảnh. Và khi những điều ấy lung lay, tôi mới thấy rõ hy vọng của mình mong manh đến mức nào.

Nhưng cũng chính lúc đó, tôi dần học cách đặt hy vọng vào điều đơn sơ hơn: sự hiện diện trung tín của Thiên Chúa trong từng ngày rất bình thường.

Không phải là những khoảnh khắc bừng sáng. Mà là việc mỗi sáng vẫn đứng dậy. Vẫn cầu nguyện, dù khô khan. Vẫn làm việc, dù lòng không hứng khởi. Vẫn ở lại trong các mối tương quan, dù có những hiểu lầm. Tôi bắt đầu hiểu rằng hy vọng không luôn kéo tôi lên cao, nhưng giữ tôi khỏi rơi xuống quá sâu.

Năm Thánh cũng làm tôi nhân hậu hơn với chính mình. Tôi bớt trách mình vì những lúc yếu đuối. Bớt so sánh hành trình của mình với người khác. Bớt đòi hỏi phải “sống đẹp” mọi lúc. Tôi học cách tin rằng Thiên Chúa làm việc không chỉ trong những lúc tôi tốt, mà cả trong những lúc tôi rối, mệt, và hoang mang.

Khi Năm Thánh sắp khép lại, tôi không cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, nhưng tôi cảm thấy vững hơn. Không phải vì mọi câu hỏi đã có lời giải, mà vì tôi đã học cách sống chung với những câu hỏi ấy mà không đánh mất niềm tin.

Hy vọng, sau một năm, không còn là điều tôi nắm chặt, mà là điều tôi để cho nâng đỡ. Không còn là một đích đến, mà là một nhịp thở – đều đặn, lặng lẽ, cần thiết.

Năm Thánh Hy Vọng 2025 sắp kết thúc.

Nhưng điều nó để lại trong tôi không phải là một cảm giác hoan hỷ kéo dài, mà là một xác tín âm thầm: dù cuộc đời còn nhiều bất ổn,dù bản thân còn nhiều mong manh,Thiên Chúa vẫn ở đó –và bấy nhiêu là đủ để tiếp tục hy vọng.

Có lẽ, đó chính là cách tôi đã sống Năm Thánh này.
Không rực rỡ.
Không trọn vẹn.
Nhưng thật.


M.Mad

Nguồn: tonggiaophanhanoi