LỜI PHI LỘ

Tôi muốn viết về Người

Người tôi yêu mến tôn thờ

Đó là Chúa Giêsu Kitô

Rất là Chúa

Rất là người

Biết viết làm sao đây?

Tay cầm bút của tôi run lên

Biết nói làm sao đây?

Miệng lưỡi của tôi tê cóng

Người vĩ đại quá

Siêu việt quá.

Nghĩ đến Người

Tôi cảm thấy như đứng giữa đại dương bao la

Chỉ có trời xanh nước biếc

Trời nước câm lặng quanh tôi.

Tôi tìm kiếm Người


Qua Cựu Ước

Hình ảnh cuộc đời của Người được diễn tả

Cách bóng bẩy xa xôi nơi các nhân vật như:

Abraham, Isaác, Giacóp,

Như Giuse, Maisen, Đavít…

Tôi yêu mến các nhân vật đó

Các hình ảnh đó

Qua Tân Ước

Một chân trời mới hiện ra

Rực rỡ huy hoàng không còn mờ tịt

Như cánh rừng hình bóng của Cựu Ước

Tôi nhận thấy Người

Chiêm ngưỡng Người

Lời Người thiêu đốt tôi như lửa cháy

Khuynh đảo tôi như bảo tố

Rung cảm tôi như đường tơ

Chấn động mãnh liệt trong tim trong hồn tôi

“Mạnh sao như lửa bừng bừng

Dịu sao như mật thấm từng đường gân

Lời sao nặng cả ngàn cân

Nghe êm như suối hồng ân chảy về.”

Giờ đây tôi mới hiểu tại sao xưa kia

Lời Chúa vang dội trong các tầng lớp dân chúng

Có sứ lôi kéo quyến rũ bao nhiêu người

Lầm được lạc lối trở về Nhà Cha.

“Lời sao thăm thiết tình quê

Nghe rưng nước mắt nghe mê mẫn người.

Lời sao như vọng từ trời

Nghe ra như gọi như mời tội nhân

Lời sao như gột lòng trần

Như lôi đất thấp đến gần trời cao.”

Lời Chúa là Lời Tình Yêu

Lời Chân Lý bất diệt

Lời thơ muôn thuở

Là nguồn cảm hứng dồi dào

Cho trăng nước thành thơ

Cho trúc tơ thành nhạc

 

Tôi muốn đem Lời Chúa

Lời Thơ Tình Thương

Ghép thành vần

Đặ lên miệng các bà mẹ

Để từ đó

Chảy vào tai các em bé

Đang nằm trong nôi

Hay trên cánh tay dịu hiền của các bà

Như dòng sữa ngọt

Chứa đầy chất dinh dưỡng siêu phàm

Để nuôi các em lớn lên

Trong tình thương của Chúa

 

Lời sao huyền diệu làm sao

Như thâu tim óc, như vào thịt xương.

 

Tôi ước ao Lời Chúa

Đến với các bạn

Với những kẻ khó nhọc và gánh nặng

Những người mất niềm tin

Mất hy vọng trên cõi đời nầy.

Hỡi các bạn! Hãy lắng nghe:

“Đây là SỨ ĐIỆP TÌNH THƯƠNG,

Ngân vang muôn thuở, vấn vương muôn lòng.”


Tác giả: Lm Phanxicô Xavier Nguyễn Xuân Văn