
« (…) thời vua Hê-rô-đê (…) »
Đây là cách Chúa đã quyết định hành động trong lịch sử nhân loại, qua những sự kiện, những con người và những địa điểm cụ thể. Thánh Luca không bắt đầu câu chuyện Tin Mừng của mình như thể đó là một huyền thoại. Nếu vậy, chúng ta sẽ đọc: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi…” nhưng không! Đức tin của dân Israel không được nuôi dưỡng từ những điều tưởng tượng đơn giản, cũng không phải từ những câu chuyện thần thoại phi thường, mà bởi những lời hứa.
Hê-rô-đê lên làm vua theo quyết định của La Mã, vị hoàng đế tự coi mình là hậu duệ của các vị vua chúa trên trần gian, là sứ giả hòa bình. Mặt khác, lời hứa của Thiên Chúa được đặt trong bối cảnh lịch sử này để chuẩn bị cho sự hoàn tất những lời hứa đó và giới thiệu cho thế giới vị Vua đích thực, Con Thiên Chúa, Đấng tuyển chọn. Sự chuẩn bị này trải qua với những trung gian, vì Thiên Chúa, Đấng đã hoàn thành mọi sự mà không cần đến chúng ta, không muốn cứu rỗi chúng ta nếu không có sự cộng tác của chúng ta.
« Có một vị tư tế (…) »
Cùng với vợ của mình, ông Da-ca-ri-a và bà Ê-li-sa-bét tạo nên cặp vợ chồng mà người ta đánh giá là một cặp vợ chồng mẫu mực; thế nhưng, mặc dù cuộc sống của họ không ai chê trách được điều gì, nhưng họ lại không có con. Họ cầu nguyện và kiên trì trong lời cầu nguyện của mình. Đó là điều thú vị để suy ngẫm về nội dung những lời cầu nguyện của họ. Tại sao Chúa không ban phúc lành cho họ có con cái khi họ đã hiến dâng cả cuộc đời mình để phục vụ Ngài?
Thánh Phaolô dạy rằng gian truân sinh ra kiên nhẫn; kiên nhẫn sinh ra nhân đức; nhân đức sinh ra hy vọng; và hy vọng không làm thất vọng, vì Thiên Chúa đổ đầy tình yêu của Người vào lòng chúng ta nhờ Chúa Thánh Thần mà Người đã ban cho chúng ta. Chúng ta cảm nhận được rằng họ đã cầu xin Chúa ban cho một đứa con; sự im lặng dường như của Thiên Chúa không phải là nguyên nhân gây nản lòng, mà họ đã hiệp nhất lời cầu nguyện của họ với lời cầu nguyện của dân. Có lẽ, vì tuổi cao, họ đã không còn cầu xin con cái nữa, nhưng họ vẫn tiếp tục cầu nguyện và dâng lễ vật cho Đấng Mê-si-a. Họ đã sáp nhập lời cầu nguyện riêng của mình vào niềm hy vọng của dân. Chính vì lý do này mà lời cầu nguyện của họ, như thiên thần Gabriel đã nói, đã được nhậm lời.
« (….) bà giữ im lặng. Bà tự nhủ: Chúa đã làm cho tôi như thế đó (…)”
Tại sao phải im lặng? Tại sao không chia sẻ với người khác những điều kỳ diệu mà Thiên Chúa thực hiện trong cuộc sống của chúng ta? Bởi vì chúng ta có nguy cơ biến những quà tặng của Chúa thành một trò hề, một màn trình diễn để thỏa mãn lòng kiêu hãnh của chính mình và để mua vui cho người khác. Chính Elizabeth đã cho chúng ta câu trả lời cho điều này: "Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người thương cất nổi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời."
Trước hết, chúng ta phải suy ngẫm và ghi nhớ những việc làm của Chúa; không nên phô bày chúng ra một cách thiếu đức tin. Khi thời điểm thích hợp đến, chúng ta có thể chia sẻ chúng.
Lm Gioakim Nguyễn Xuân Văn chuyển ngữ theo Regnum Christi
Tác giả : Tu sĩ Edgar Maldonado, LC

