LẠY CHÚA, XIN CHO CON CÁI NHÌN CỦA CHÚA
« Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất (…) »
Đầu chương 6 của Tin Mừng thánh Mát thêu, Chúa Giêsu dạy ba thực hành cơ bản: bố thí, cầu nguyện và ăn chay. Ngài cho thấy rằng ngoài những cử chỉ bên ngoài, chính ý định trong lòng mới là điều quan trọng: đó là làm vui lòng con người hay làm vui lòng Chúa Cha? Những ai hành động để được nhìn thấy thì đã nhận được phần thưởng của họ, phần thưởng này chỉ là phù du và chóng qua. Nhưng những ai hành động với cái nhìn của Chúa Cha, trong sự kín đáo, sẽ nhận được phần thưởng sâu sắc hơn, một sự giàu có bên trong mà không ai có thể đánh cắp được.
Hôm nay, đoạn văn chúng ta đang suy niệm là sự tiếp nối logic của lời kêu gọi đừng sống vì bất kỳ vinh quang trần thế nào. Chúa Giêsu so sánh hai phần thưởng: phần thưởng của thế gian hữu hình, trực tiếp, nhưng phù du và phần thưởng của Chúa Cha kín đáo, nhưng vĩnh cửu.
Khi Chúa Giêsu nói, “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất,” Ngài không lên án của cải vật chất trong chính bản thân chúng, nhưng là sự bám víu bừa bãi mà chúng ta có thể có với chúng. Ngài mời gọi chúng ta định hướng lại ước muốn của mình: đừng tìm kiếm danh lợi, sự tôn vinh hay sự tích lũy, mà là tìm kiếm những gì có giá trị vĩnh cửu. Mọi thứ chúng ta sở hữu: tài năng, nguồn lực, thời gian, sức khỏe, của cải phải được đầu tư cho Nước Trời, cho điều thiện đích thực sẽ tồn tại trước mặt Thiên Chúa. Đó là lời kêu gọi tách biệt nội tâm: sử dụng của cải mà không bị lệ thuộc.
« Đèn của thân thể là con mắt. »
Nói cách khác, cái nhìn của chúng ta chi phối mọi thứ: những gì chúng ta chọn để chiêm nghiệm, những gì chúng ta tập trung sự chú ý và ước muốn sẽ soi sáng (hoặc làm tối) toàn bộ con người chúng ta. Nếu cái nhìn của chúng ta trong sạch, sáng, hướng về Thiên Chúa chứ không phải hướng về chính bản thân mình, thì toàn bộ cuộc sống của chúng ta sẽ được soi sáng. Nhưng nếu cái nhìn của chúng ta bị làm phiền bởi lòng tham, sự đố kỵ hoặc ích kỷ, thì bóng tối sẽ chiếm lấy tâm hồn chúng ta. Câu này ám chỉ chúng ta đến sự cảnh giác bên trong: cái nhìn thanh tẩy hoặc làm hư hỏng tâm hồn. Đôi mắt của tôi là ý định của tôi, cách tôi nhìn cuộc sống, nhìn người khác, nhìn Thiên Chúa. Nếu tôi nhìn bằng con mắt biến chất, ghen tị, vụ lợi, chiếm hữu mọi thứ bên trong tôi trở nên tối tăm. Nếu tôi nhìn bằng sự đơn sơ và chân thật, thì ánh sáng của Chúa có thể xuyên thấu tâm hồn tôi.
Đó là lời kêu gọi cho sự phân định và thanh tấy nội tâm: không để sự giả hình, kiêu ngạo hay dục vọng xâm chiếm cái nhìn của tôi. Bằng cách giữ cho đôi mắt trong sáng, tôi giữ cho trái tim rộng mở với Chúa, có khả năng yêu thương một cách thẳng thắn.
Tác giả : Sophia Adjon
Chuyển ngữ: Lm. Gioakim Nguyễn Xuân Văn
Nguồn : Regnum Christi