Một hôm dân chúng gần xa,,
Vượt tràn sóng gió băng qua núi rừng.
Dõi theo chân Chúa không ngừng,
Miễn sao nhận được Tin Mừng thì thôi.
Chúa đưa đến một ngọn đồi,
Lúc đi dạy dỗ khi ngồi ủi an.
Trong bầu không khí hân hoan,
Tiếng Người huyền ảo như ngàn thông reo.
Phúc thay kẻ chuộng khó nghèo,
Nước Trời là giải thưởng treo cho mình.
Phúc người khiêm nhượng hiền lành,
Đất là cơ nghiệp Chúa dành vô biên.
Phúc thay cho kẻ ưu phiền,
Gặp nguồn an ủi triền miên có ngày.
Yêu đường công chính phúc thay,
Khát khao một thuở no say muôn đời.
Phúc thay người biết thương người,
Mai sau sẽ được ơn trời xót thương.
Phúc thay lòng dạ tuyết gương,
Được nhìn Nhan Chúa thiên đường cao xa.
Phúc thay cho kẻ hiếu hòa,
Xứng danh con Chúa thiên tòa mai sau.
Phúc người vì Chúa khổ đau,
Nước Trời hiển trị cùng nhau đời đời.
Vì Ta chịu nhục một thời,
Vì Ta chịu để cho người vu oan.
Các con có phúc muôn vàn,
Hãy mừng tận dạ hãy an tận lòng.
Phước phần cao trọng vô song,
Quê trời dành để chờ mong ngày về.
Tiên tri xưa bị khinh chê,
Bị đời ngược đãi ê chề thế thôi.
Khốn đời giàu có các người,
Thú vui đã đủ ngày vui đã đầy.
Khốn đời dư dật no say,
Mai sau đói khát đắng cay đời đời.
Khốn cho kẻ mảng vui cười,
Buồn phiền khóc lóc một nơi có ngày.
Thích người ca tụng khốn thay,
Kẻ gian chỉ được khen hay một thời.
Các con là muối ướp đời,
Đừng cho muối lạt bị người vất đi.
Các con là một thành trì,
Thành xây trên núi giấu chi được người.
Các con là ánh mặt trời,
Là đèn tỏ ngọn cho đời soi chung.
Đèn ai đem giấu trong thùng,
Chẳng treo cho sáng trên khung cửa nhà.
Việc lành phải được chiếu ra,
Cho đời ca tụng Danh Cha trên trời.
Lm. Phanxico Xavie Nguyễn Xuân Văn

