GIOAN TIỀN HÔ ĐƯỢC TIÊN BÁO
Lần hồi ngày lại tháng qua,
Có thầy tư tế tên là Gia-cai,
Trăm năm hòa điệu trúc mai,
Với I-da-bét duyên hài đẹp duyên.
Cùng nhau thắp nén hương nguyền,
Noi gương Tổ Phụ Đạo Truyền tin yêu.
Buồn thay tuổi hạc về chiều !
Phủ màu son sẻ đìu hiu thân già.
Mong làm sao được nữa mà !
40. Bên ông bảy chục, bên bà sáu mươi.
Hờn duyên tủi phận với người,
Chịu câu khinh bạc, nhịn lời mỉa mai.
Thương cho ông lão Gia-cai
Trải bao tháng rộng năm dài trôi qua.
Chân trời mộng ước lùi xa,
Nghĩ thôi mai cỗi trúc già thì thôi,
Chim bay về núi tối rồi,
Ngày xanh mấy thuở vãn hồi cho đâu ?
Sương chiều trắng điểm mày râu,
50. Gió chiều gieo khúc nhạc sầu chơi vơi.
Hay đâu, máy Tạo trêu ngươi,
Quay xuôi đảo ngược trò đời lắm khi !
Một hôm lễ tiết đến kỳ,
Bốc thăm trúng cử chủ trì dâng hương
Dặn lòng trút sạch vấn vương,
Khoan tâm lưu lại Thánh đường Gia-liêm.
Trước bàn thờ Chúa uy nghiêm,
Thắp hương lễ bái đầy niềm kính tin.
Bỗng đâu Thiên sứ hiện hình,
60. Tựa bên hương án lung linh chói ngời.
Vòng tay chào hỏi thảnh thơi,
Nghe như mật rót từng lời vào tai :
”Đừng kinh sợ ! Hỡi Gia-cai !
Tin xuân dứt mối u hoài cuối đông.
Cây lành trổ muộn đơm bông,
Hoa lành kết trái cầu mong bấy chầy.
Ích-diên nhờ quả phúc nầy,
Chân trời bừng nở những ngày hân hoan.
Hài nhi sẽ gọi là Gioan,
70. An vui dạ mẹ đầy tràn Thánh Linh”.
Gia-cai e đáp ngại trình,
E lời tiên báo, ngại mình cao niên.
Sứ thần trở giọng uy quyền,
”Ta là Thiên sứ Ga-biên tự trời,
Nói lời nghe chẳng thấu lời,
Chờ ngày ứng nghiệm một thời bị câm”.
Gia-cai kinh hãi lo thầm.
Sứ Thần nương khói hương trầm biến đi.
Tiền đường luận thị đoán phi,
80. Chờ lâu kẻ bấc người chì xôn xao.
Gia-cai bước thấp bước cao,
Lặng yên ra dấu tay chào lui chân.
Gia-liêm phụng sự mãn tuần,
Đường về ôm mối phân vân ra về.
Vợ chồng sum họp đề huề,
Nước non như cũ, trăng thề còn nguyên.
Chứng minh lời Sứ Thần truyền,
”Tin mừng” ngày ước, đêm nguyền đưa sang :
”Ơn Trên dù có muộn màng,
90. Vẻ vang phía Mẹ, rỡ ràng bên Cha”.
Năm trăng khép kín vườn nhà,
Gẫm suy ơn lạ lòng già thầm vui.
Trích: Sứ điệp tình thương_Lm. Phanxicô Xaviê Nguyễn Xuân Văn