ĐỐI THOẠI VỚI NI-CÔ-ĐÊ-MÔ

Một hôm có bậc thân hào,

840. Vốn người biệt phái đến chào ban đêm.
Tự xưng là Lý-cô-điềm,
Rằng : “Tôi đường đột dám tìm đến đây,
Niềm riêng, riêng muốn tỏ bày,
Nên chăng thì cũng nhờ Thầy xét cho.
Chân tình nào dám quanh co,
Học đòi những kẻ reo hò ngoài môi.
Tôi tin rằng Chúa trên trời,
Đã sai Thầy xuống cõi đời cứu dân.
Việc Thầy kiếp quỉ kinh thần,

850. Lời Thầy không bởi phàm trần nói lên.
Ví dù không có ơn Trên,

Không ai đủ sức tạo nên phép mầu.”
Chúa rằng : “Gặp gỡ lần đầu,
Nói ra để bắt nhịp cầu đôi bên.
Ai không sinh bởi ơn Trên,
Không sao tìm thấy đường lên Nước Trời”.
Thưa rằng : “Cao tuổi như tôi,
Phải chăng đợi kiếp “luân hồi” tái sinh ?
Hay vào lòng mẹ của mình,

860. Để mang trở lại thân hình ban sơ ?”
Chúa rằng : “Ông quá ngây thơ,
Không sinh bởi nước, không nhờ Thánh Linh,
Đã không được phúc trường sinh,
Làm sao nên hiển nên vinh trên trời ?
Thịt xương sinh thịt xương thôi,
Thánh Thần mới tạo nên đời tâm linh.
Lời tôi bảo phải tái sinh,
Mới mong thấy được lộ trình thiên cung,
Phải chăng lời nói lạ lùng,

870. Nghe chăng gió thổi lung tung ngoài trời ?
Làm sao biết gió chuyển dời ?
Biết vùng gió động, biết nơi gió quần ?
Người sinh bởi Chúa Thánh Thần,
Tâm linh như gió chuyển vần trên cao”.
Thưa rằng : “Việc ấy thế nào ?”
Chúa rằng : “Là bậc thân hào tôn sư,
Chuyện đâu chưa rõ thực hư,
Đêm dài chớ khá suy tư dông dài.
Tôi dù lời một lẽ hai,

880. Chứng điều mắt thấy chẳng ai để lòng.
Nghe chuyện dưới đất chưa xong,
Chuyện trời diệu vợi khó mong tin vào.
Cho rằng bàn chuyện trăng sao,
Ngủ mơ dưới đất, chiêm bao trên trời.
Trời cao ai dễ đến nơi.
Ngoài Người trên đó xuống đời khai thông,
Mai-sen xưa đúc rắn đồng,
Treo lên cho kẻ cậy trông nhìn vào.
Con Người cũng bị treo cao,

890. Ai tin được phúc bước vào trường sinh.
Chúa yêu nhân loại tận tình,
Cho dù Con một của mình cũng ban.
Sai Con xuống cứu thế gian,
Phải đâu xuống để làm quan xét người ?
Ai tin Con một Chúa Trời,
Khỏi điều luận đoán, sống đời hiển vinh.
Không tin chuốc lấy tội tình,
Mình vay lý đoán cho mình trả thôi.
Vì rằng ánh sáng lên rồi,

900. Không cho ánh sáng rọi soi đến mình.
Thích đi trong bóng u minh,
Sợ e lộ tích lộ hình xấu xa.
Còn người công chính thật thà,
Khi vào minh bạch, khi ra tỏ tường.
Đi thì ánh sáng soi đường,
Làm thì ánh sáng hiển dương cho làm.
Người ngay sợ nẻo tối tăm,
Kẻ gian sợ đuốc soi nhằm dấu chân”.


Trích: Sứ điệp tình thương_Lm. Phanxicô Xaviê Nguyễn Xuân Văn