PHẦN MỘT: ĐỜI ẨN DẬT
BỐI CẢNH PHÚC ÂM
Dưới thời đế quốc Rôma,
Nghe rằng thiên hạ diễn ra lắm tuồng :
Một tuồng làm chủ nhân ông,
Một tuồng nô lệ trên gông dưới cùm.
Như nanh sói, như vuốt hùm,
Bàn tay ma quỉ bao trùm khắp nơi.
Quyết tâm hủy diệt Đạo Trời,
Cho người mất phúc, cho đời mất an.
Pha-lệ-tinh, xứ nghèo nàn,
10.Có đền thờ Chúa, có bàn dâng hương,
Có pho Kinh Thánh phi thường,
Có trang lịch sử vẻ vang một thời.
Dân cư được chọn lâu đời,
Là người Do Thái, vốn nòi Ích-diên.
Cong lưng dưới ách bạo quyền,
Khúc ca trường hận lưu truyền tử tôn.
Rô-đê quỉ quái tinh khôn,
Mượn oai mẫu quốc, mượn hồn đế vương.
Trị dân khắc nghiệt trăm đường,
20. Ngàn năm lịch sử treo gương bạo tàn.
Khắp nơi khốn khổ cơ hàn,
Khắp nơi là cảnh lầm than tột cùng.
Tiếng oan dội thấu Cửu Trùng,
Tiếng kêu trăm họ não nùng xót xa.
Ngàn đời đồng vọng khúc ca
Máu tô rõ nét, lệ sa nghẹn lời :
Mây ơi ! Mây hỡi ! Mây ơi !
Cho mưa rơi xuống, cho Người cứu dân,
Trời ơi ! Cho khắp gian trần,
30. Cho sương sa xuống hồng ân chan hòa.”
Tác giả: Lm Phaxicô Xavier Nguyễn Xuân Văn