LẠC MẤT CHÚA GIÊSU TRONG ĐỀN THỜ

Thời gian gió chuyển mây vần,
Hài Nhi Con Chúa lần lần lớn lên.
Nụ cười ánh mắt hồn nhiên,
Nước in vẻ ngọc mây viền trăng non.
Mười hai tuổi bé vừa tròn,

510. Tháp tùng cha mẹ bà con lên đàng.
Gia-liêm đền thánh trẩy sang,
”Vượt Qua” kỷ niệm vinh quang chầu mừng.
Mầu cờ sắc áo tưng bừng,
Cung đàn tiếng hát không ngừng hòa ca.
Một trời rực rỡ đèn hoa,
Một bầu không khí đậm đà khói hương.
Lễ xong ai nấy lên đường,
Giêsu thinh lặng ẩn nương đền thờ.
Ông Bà vắng bóng Trẻ Thơ,

520. Tưởng theo cô bác không ngờ sợ chi.
Dọc đường thăm hỏi vân vi,
Mới hay Con đã lạc đi nơi nào ?
Hoang mang bối rối xiết bao
Đường đời muôn ngả làm sao mà tìm
Bầu trời sâu thẳm lặng im,
Sóng lòng từng đợt đắm chìm bao vây.
Trăm ngàn lo sợ từ đây :
Sợ Con bất hạnh gặp tay buôn người.
Khổ thân Con lắm Con ơi !

530. Kiếp làm trâu ngựa biết đời nào xong ?
Sợ Con phần số long đong,
Bị tay vua dữ hết mong sống còn
Sợ Con đói khát gầy mòn,
Bơ vơ lưu lạc nước non xứ người.
Than ôi ! Vắng ánh trời tươi,
Bao giờ thấy được nụ cười Con yêu ?
Tìm Con dầu dãi sớm chiều,
Tìm Con ngồi đứng trải nhiều xót xa.
Gia-liêm gõ cửa từng nhà,

540. Tới lui áy náy, vào ra ngại ngùng.
Ba ngày lệ đổ không ngừng,
Quay về đền thánh vui mừng gặp Con.
Thấy Con mặt ngọc môi son,
Giữa hàng tiến sĩ véo von luận bàn.
Từng câu đối đáp khôn ngoan,
Từng lời như gói ruột gan vào lời.
Đức Bà bi lụy : “Con ơi !
Sao Con đành dạ tách rời Mẹ Cha ?
Tìm Con khắp nẻo gần xa,

550. Tìm con khổ sở biết là bao nhiêu !”
Giêsu thưa giọng mỹ miều :
”Mẹ ơi xin chớ lo nhiều cho Con.
Con còn nặng nợ nước non,
Việc Cha, Con phải vuông tròn cho Cha”.
Lời sao hàm ý cao xa,
Cho Ông bỡ ngỡ, cho Bà phân vân.
Từ đây dưới bóng song thân,
Một niềm hiếu thuận, mười phần khôn ngoan.
Công cao đức cả muôn vàn,

560. Treo gương thanh thiếu cho ngàn đời sau.
Cho tranh Thánh Thất đậm mầu,
Cho hình Ba Đấng làu làu nét son.
Ngày ngày thủ phận làm Con,
Ơn Cha, nghĩa Mẹ vuông tròn trước sau.


Trích: Sứ điệp tình thương_Lm. Phanxicô Xaviê Nguyễn Xuân Văn