CHÚA GIÊSU GIÁNG SINH_ PHẦN II

Hôn lên vầng trán mỹ miều,
Ngân nga mấy khúc dặt dìu ru con :
Con ơi Con ngủ cho ngon,
Để rồi thức tỉnh nước non mai ngày.
Con ơi Con ngủ cho say,
Đời còn trăm đắng ngàn cay hẹn chờ.
Ru Con cho mộng cho mơ,

360. Cho đời reo khúc nhạc thơ thanh bình.
Ru Con nên vóc nên hình,
Nên nguồn hy vọng nên tình yêu thương.
Ru Con khắc khoải canh trường,
Gió mưa thổn thức tuyết sương ngậm ngùi.
Ru Con, Con ngủ cho mùi,
Một mai đem lại niềm vui cho đời.
Đời Con khổ lắm Con ơi,
Ru Con an giấc Mẹ vơi lòng sầu.
Con ơi, Con ngủ cho lâu

370. Ngoài trời mưa tuyết bắt đầu lên cơn.
Bọc Con vào bức khăn đơn,
Đặt nằm trên máng cỏ rơm lạnh lùng.
Đêm khuya tuyết tạt gió lồng,
Mừng Con, nước mắt lưng tròng thương Con.
Vùng quê giữa chốn núi non,
Mục đồng canh thức vây tròn đàn chiên.
Thình lình cả bọn ngạc nhiên,
Thấy bầu ánh sáng hiện nguyên hình người.
Âm thanh như tiếng vàng rơi;

380. “Các ngươi đừng sợ có lời mừng vui
Vui chung cho cả loài người,
Đêm nay Con Chúa ra đời cứu dân.
Bê-lem linh địa xuất thân,
Đây là dấu chỉ nhận chân ra Người :
Trong hang thú vật nghỉ ngơi,
Thấy có Con Trẻ sưởi hơi lừa bò.
Nằm trong máng cỏ rơm khô,
Vấn quanh mình bức khăn thô bạc màu”.
Phán xong Thiên Sứ bay mau,

390. Theo ca đoàn Chúa hiệp nhau hát lời :
”Sáng Danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người lòng ngay”.
Mục đồng dõi mắt nhìn say,
Tai nghe tiếng hát xa bay lưng trời.
Rủ nhau tìm Chúa ra đời,
Theo lời Thần đã vẽ vời mà đi.
Quả nhiên gặp Chúa Hài Nhi,
Mục đồng chẳng chút hoài nghi lạy chào.
Cảm thương Con Chúa xiết bao,

400. Ra về không ngớt xôn xao chuyện trò.
Nghe qua thiên hạ tò mò,
Kẻ nghi nhiệm lạ, người cho hão huyền.


Trích: Sứ điệp tình thương_Lm. Phanxicô Xaviê Nguyễn Xuân Văn