CHÚA GIÊ-SU GIÁNG SINH_Phần I
Thu về hoa lá đổi màu,
300. Đông sang tuyết phủ trắng phau núi rừng.
Bỗng nghe đây đó tưng bừng,
Treo cờ dán chữ chào mừng lệnh vua,
Truyền cho cả nước thi đua,
Về quê đăng ký gia thừa họ tên.
Suy rằng vâng nhận lệnh trên,
Là vâng ý Chúa, không quên phận mình.
Giuse mở cuộc hành trình.
Cùng Nàng chấp nhận hy sinh lên đường.
Ông Bà dòng dõi Thánh Vương,
310. Bê-lem là đất bản hương tìm về.
Bê-lem đông khách vãng lai
Cũng người tứ xứ về khai cội nguồn.
Bao nhiêu hàng quán tiệm buôn
320. Đón mời kẻ có tiền muôn bạc ngàn.
Ông Bà dáng dấp nghèo nàn
Người khinh bạc đuổi, kẻ tàn bạo xua.
Kèm theo giọng lưỡi chanh chua
Nhà quê mà kiếm thành Vua nực cười”
Đêm về tuyết phủ đầy trời
Tuyết gieo ướt át, tuyết rơi lạnh lùng.
Một màu trắng đục mông lung
Bao trùm như nấm mồ chung muôn loài.
Phố phường cửa đóng then gài
330. Đường đêm hoang vắng canh dài nổi trôi.
”Nhà ai thấp thoáng lưng đồi
Nhà ai dưới bóng cây sồi tịch liêu ?
Cơ may dù ít dù nhiều
Dừng chân xem xét đánh liều hỏi thưa.”
Đây là nơi nhốt bò lừa
Là hang thú vật qua mùa tuyết rơi.
Gặp nơi dù chẳng phải nơi
Một đêm trú ẩn tạm thời cho xong.
Trong ngoài bụi đóng rêu phong,
340. Nặng mùi rác rưởi muỗi mòng vo ve.
Nghĩ thương cho bác Giu-se,
Suốt đêm thao thức lắng nghe trào lòng.
”Nỗi mình cực khổ đành xong
Thương Nàng vất vả long đong canh chầy”.
Ma-ri-a trầm mặc riêng tây
Trống lầu điểm gác vừa đầy canh ba.
Bỗng nghe tiếng khóc oa oa
Hài Nhi Con Chúa mặt hoa sáng ngời
Hài Nhi Con Chúa ra đời,
350. Hang lừa rực rỡ như trời rạng đông.
Nàng bừng tỉnh giấc mơ nồng
Vội vàng ríu gối quì bồng Con yêu.
Trích: Sứ điệp tình thương_Lm. Phanxicô Xaviê Nguyễn Xuân Văn

