Nơi quê nhà ấy điều con nhớ nhất là đôi tay của Ba, Mẹ. Đôi tay nhỏ nhắn của Mẹ ẵm bế con từ thuở nhỏ, nắm lấy tay con khi đến trường, ôm lấy con khi đêm về, chăm sóc con những bữa ăn; khi con bị đau ốm tay mẹ không rời con, đôi tay mẹ vỗ về con khi con thất bại, và cũng đôi tay Mẹ dạy con bài học đức Tin đầu tiên với dấu Thánh Giá, và cùng cầm lấy tay con lần chuỗi Mân côi.
Bạn ấy đã ở bên mình suốt những tháng ngày Saigon bị phong toả Covid, khi ấy mình gần như phát điên vì không được dự Thánh Lễ nữa (từ tháng 5 tới tháng 10). Suốt khoảng thời gian đó, nhờ tình thương và sự quan tâm của Paul, mình đã không bị mất Đức tin.
ôi tin đây là biểu hiện của những tâm hồn có Chúa, có đức tin kiên vững. Rồi họ cất vang lời kinh bên giường bệnh. Sự đơn sơ tín thác của họ khiến tôi cảm phục. Ở nhà dòng, chị em chúng tôi cũng làm tuần cửu nhật và hy sinh hãm mình để cầu nguyện cho chị Bi nhanh tỉnh lại.
Hôm qua đi lễ Holy Innocents, được nghe cha giảng "Con phải là nhân chứng", nên mình quyết định public bài này. Chia sẻ này được viết nháp từ 26/12. Là câu chuyện của mình, mình chịu trách nhiệm, không liên quan tới ai khác.
"Chúng Tôi Từ Phương Đông Đến Thờ Lạy Đức Vua." (Mt 2, 1-12)
"Kính mừng Maria đầy ơn phúc, Đức Chúa Trời ở cùng Bà, Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ, và Giêsu con lòng Bà gồm phúc lạ.
Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội khi nay và trong giờ lâm tử. Amen."
Quả thật, hạnh phúc đến từ mọi điều giản đơn của cuộc sống: có thể từ lời cám ơn-xin lỗi; có thể từ một món quà nhỏ bé của những người đang yêu tặng nhau trong ngày lễ tình nhân; có thể là lời động viên thăm hỏi với những người đang gặp khó khăn; có thể là cuộc hạnh ngộ của những người bạn nhiều năm xa cách; có thể từ một lời nói, một cử chỉ yêu thương của người thân trong gia đình; hay sự vỡ òa cảm xúc khi chứng kiến con mình biết đứng, biết đi, biết gọi tiếng ‘bố’ tiếng ‘mẹ’ đầu đời… Hạnh phúc thật đơn giản.
Một người tân tòng sẽ cô đơn thế nào?
Tân tòng cần được giúp đỡ để hoà nhập vào cộng đoàn
Tân tòng là những kẻ lạc lõng