Giáo Phận Hải Phòng

http://gphaiphong.org


Chúa Nhật 18 Thường Niên - Năm C

Ông phú hộ là người quy về mình, quá bận tâm đến mình. Khi được mùa, ông chẳng biết ơn quà tặng của Chúa. Ông coi mọi sự là của ông: kho của ông, hoa màu của ông, thóc lúa của ông, tài sản của ông, và cả hồn cũng của ông. Ông là chủ từ cho nhiều động từ: ông nghĩ, ông làm, ông đập, ông xây, ông trữ vô kho, ông sắm sẵn…Ông chẳng nghĩ đến chuyện chia sẻ cho ai, chỉ nghĩ đến chuyện vui hưởng những gì mình tích trữ.

Tin Mừng: Lc 12, 13-21
 
Một hôm, có người trong đám đông nói với Ðức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi.” Người đáp: “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh?” Và Người nói với họ: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải hễ ai được dư giả, thì mạng sống người ấy nhờ của cải mà được bảo đảm đâu.”
Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này: “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: “Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!” Rồi ông ta tự bảo: “Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!”  Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: “Ðồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?” Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.”
 
Suy Niệm: 

Mạng sống con người không được bảo đảm
nhờ có dư thừa của cải (x. Lc 12,15).
Đó là điều Đức Giêsu muốn nhắc nhở các môn đệ.
Đó cũng là điều Ngài muốn nói qua dụ ngôn ông phú hộ.
Nơi khuôn mặt ông phú hộ, ta nhận ra chính mình,
vì suy nghĩ của ông không khác với điều ta vẫn nghĩ.
 
Thửa ruộng của ông phú hộ có được mùa bội thu.
Hoa mầu thu hoạch nhiều vô kể.
Nhưng chính điều này khiến cho ông phải suy nghĩ:
“Mình phải làm gì đây, vì chỗ để trữ không đủ?”
Nghĩ bụng như thế là điều bình thường.
Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ nghĩ như vậy.
Sau đó ông tìm được cách giải quyết.
Đó là phá sập những kho cũ, xây những kho lớn hơn.
Rồi trữ tất cả thóc lúa và tài sản của mình vô đó.
Việc xây kho mới để chứa hoa mầu là điều hiểu được,
và vẫn chưa có gì đáng trách.
Sau khi mọi sự đã yên ổn nằm trong kho,
ông phú hộ mới thanh thản tự nhủ với lòng mình:
“Hồn ta ơi! Ngươi có nhiều của cải để dành cho nhiều năm.
Hãy tận hưởng đi, ăn uống, và vui chơi” (Lc 12,19).
Giấc mơ của ông phú hộ cũng là giấc mơ của nhiều người.
Sau một đời vất vả, ai cũng mong được hưởng nhàn,
với số tiền lớn dành dụm từ bao năm.
 
Câu kết của dụ ngôn này khiến ta chưng hửng.
Khi ông phú hộ để mình theo dòng suy nghĩ trên đây,
ông bị Thiên Chúa coi là đồ ngốc (Lc 12,20).
Tại sao ông bị mắng như vậy, ông đâu có sai lỗi gì?
Thật ra ông ngốc vì ông không nghĩ đến chuyện cái chết
có thể đến với ông ngay trong đêm nay.
“Con như người thợ dệt, đang mải dệt đời mình,
bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ”.
Cái chết bất ngờ làm vỡ vụn những tính toán khôn ngoan,
khiến ông trở thành người khờ dại.
“Những gì ngươi sắm sẵn bây giờ thuộc về ai?”
Những cái kho lớn đầy ắp hoa mầu sẽ thuộc về ai?
Ông nghĩ mình có thể sống trong dư dật nhiều năm,
nhưng cái chết làm ông bỗng thấy mình tay trắng.
 
Ông phú hộ là người quy về mình, quá bận tâm đến mình.
Khi được mùa, ông chẳng biết ơn quà tặng của Chúa.
Ông coi mọi sự là của ông: kho của ông, hoa màu của ông,
thóc lúa của ông, tài sản của ông, và cả hồn cũng của ông.
Ông là chủ từ cho nhiều động từ: ông nghĩ, ông làm,
ông đập, ông xây, ông trữ vô kho, ông sắm sẵn…
Ông chẳng nghĩ đến chuyện chia sẻ cho ai,
chỉ nghĩ đến chuyện vui hưởng những gì mình tích trữ.
Tương lai của ông quá đỗi an toàn,
hạnh phúc là hưởng thụ nhiều năm bên các kho đầy ắp.
Đức Giêsu không coi ông phú hộ là người khôn.
Ông có vẻ giàu trước mắt người đời,
nhưng thật sự nghèo trước mắt Thiên Chúa.
 
Thời nay người ta dạy cho nhau nhiều cách làm giàu.
Đức Giêsu dạy ta cách làm giàu trước Thiên Chúa,
bằng việc làm nghèo đi tài sản của mình.
“Hãy bán tài sản của mình đi mà cho người nghèo,
để từ đó có được kho tàng trên trời” (Lc 12,33; 18,22).
Chỉ ai có kho tàng trên trời mới thật là người khôn.
Chỉ tình yêu mới đem được qua bên kia thế giới.
 
Lời Nguyện:

Giữa một thế giới mê đắm bạc tiền,
xin được sống nhẹ nhàng thanh thoát.
Giữa một thế giới lọc lừa dối trá,
xin được sống chân thật đơn sơ.
Giữa một thế giới trụy lạc đam mê,
xin được sống hồn nhiên thanh khiết.
Giữa một thế giới thù hận dửng dưng,
xin được chia sẻ yêu thương và hy vọng.
 
Lạy Chúa Giêsu mến thương,
xin dạy chúng con biết cách
làm chứng cho Chúa giữa cuộc đời.
Xin giúp chúng con tìm ra những cách thức mới
để người ta tin và yêu Chúa hơn.
Ước gì hơn hai tỉ Kitô hữu
giữ được vị mặn của muối và sức biến đổi của men,
để chúng con làm cho thế giới này mặn mà tình người,
và cho trần gian này trở thành tấm bánh thơm ngon.
 
Chỉ mong Thiên Chúa Cha được tôn vinh
qua những việc tốt đẹp chúng con làm
cho những người bé nhỏ.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J