Hôm nay chúng ta mừng lễ cung hiến thánh đường Latêranô. Ðây là vương cung thánh đường cổ kính nhất của Hội Thánh, là nhà thờ chính toà của Ðức Thánh Cha, giám mục Rôma,
là Mẹ của mọi nhà thờ trên thế giới. Cung hiến thánh đường là dâng cho Chúa một ngôi nhà để dành riêng cho việc phụng tự.
Tin Mừng hôm nay là một dụ ngôn nói về chuyện một ông chủ. Ông có một đầy tớ, hay đúng hơn ông sở hữu một anh nô lệ (doulos). Có một sự khác biệt lớn giữa nô lệ và người làm công. Anh nô lệ được mua về, và anh phải hoàn toàn lệ thuộc vào chủ. Khác với người làm công, anh nô lệ không được đòi hỏi gì. Người nô lệ phải làm mọi việc chủ bảo làm mà không được đòi lương hay bất cứ ân huệ nào khác.
Nơi bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu nhắc chúng ta hãy đề phòng về những xì-căng-đan trong chính cộng đoàn tín hữu. Ngài nhìn nhận rằng không thể nào tránh được những xì-căng-đan (c. 1). Nhưng Ngài lại rất nặng lời với người nào gây ra cớ vấp phạm đó. Cột cối đá lớn vào cổ anh ta và xô xuống biển cho chết đi thì tốt cho anh ấy hơn là để anh ấy làm cớ phạm tội
Ðời sau là nơi không còn bóng dáng của thần chết. Người ta thoát khỏi quy luật thông thường của lẽ tử sinh. Toàn bộ con người được sống lại: cả hồn lẫn xác. Thân xác tuy đã tan thành tro bụi theo thời gian, nhưng sẽ được biến đổi một cách kỳ diệu để chung hưởng hạnh phúc với linh hồn.
Làm sao để tiền của trở nên đầy tớ của chúng ta, để ta có thể sử dụng nó như đường vào Nước Trời? Bill Gates, người giàu nhất thế giới vào năm 2009 với tài sản 40 tỷ đô. Ông đã nghỉ điều hành công ty Microsoft từ năm ngoái, để cùng vợ dành nhiều thời gian hơn cho việc xây dựng quỹ từ thiện. Quỹ hàng chục tỷ đô này đã giúp người nghèo, bệnh nhân ở khắp nơi, và Bill Gates biết cách làm cho quỹ này lớn thêm mãi. Dù không phải là một Kitô hữu đi lễ mỗi sáng Chúa Nhật, nhưng ông cho ta hình ảnh của một người không quá bám vào của cải.
Bài Tin Mừng hôm nay gợi cho ta câu chuyện về Mạnh Thường Quân. Ông là tướng quân của nước Tề vào thời Chiến Quốc. Khi ông sai Phùng Huyên sang đất Tiết đòi nợ về cho mình, Phùng Huyên lại đốt giấy nợ của nhiều người và tha luôn nợ cho họ. Mạnh Thường Quân không hiểu hết được ý nghĩa việc làm này. Một năm sau, khi không được vua Tề tin dùng nữa,
Hai dụ ngôn hôm nay cho thấy Thiên Chúa quý con người. Mà con người ở đây lại không phải là những người thánh thiện. Có những động từ được nhắc đến trong cả hai dụ ngôn: có, mất, tìm, tìm được, chung vui, vui mừng. Những động từ này nói lên tất cả tình cảm của Thiên Chúa.
Tháng 11 được dành để nhớ đến những người đã khuất. Ðã có thời người ta cho rằng theo đạo là bất hiếu, vì không lo giỗ chạp, cúng vái, nhang đèn... Nhưng trong niềm tin của Kitô giáo, điều người chết cần không phải là đồ ăn hay vàng mã, mà là cầu nguyện, hy sinh, việc lành và thánh lễ. Ngọn lửa luyện ngục tuy gây nhiều đau đớn không nguôi, nhưng có sức tẩy luyện, biến đổi và thánh hóa.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện – Từ nguồn gốc, con người vốn tốt lành”. Quan niệm Á đông cũng giống như quan niệm Kinh Thánh. Ban đầu, bản chất con người là tốt lành thiện hảo. Tội lỗi gian tham làm cho con người không còn tốt lành thiện hảo như trước nữa.
Trong tương quan với tha nhân, Ðức Kitô mời ta có lòng thương xót, biết đau nỗi đau của người khác, có tâm hồn trong sạch, nghĩa là sống ngay thẳng, chân thành, có tinh thần xây dựng hòa bình và công bằng xã hội, nghĩa là chăm lo phát triển toàn diện từng người và mọi người.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu mời ta vượt lên trên lối cư xử đó, không ngừng lại ở chỗ tôi cho anh, để rồi anh cho tôi (do ut des). Ngài dạy cho ông chủ tiệc biết nên mời ai và không nên mời ai. Có bốn hạng người không nên mời dự tiệc: bạn bè, anh em, bà con họ hàng, hay láng giềng giàu có.
Giakêu núp ở trên cây, tưởng không ai trông thấy. Nào ngờ Ðức Giêsu ngừng lại, nhìn lên và gọi tên ông. Ngài thấy ông trước khi ông thấy Ngài. Ánh mắt Ngài làm ông luống cuống, nhưng lời của Ngài lại làm ông sung sướng, ngỡ ngàng: Hôm nay tôi phải ở lại nhà ông. Niềm hạnh phúc bất ngờ làm ông ngây ngất.
Trong câu cuối của bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cũng nói lên sự đảo ngược ấy khi Nước Thiên Chúa đến. “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống. Còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (c. 11). Bị hạ xuống trong bữa tiệc, thật là điều hổ nhục. Nhưng bị Thiên Chúa hạ xuống trong ngày sau hết thì kinh khủng hơn nhiều. Nỗi hổ nhục sẽ muôn đời còn mãi.