Những bệnh nhân tin rằng mình có thể được chữa lành nhờ chạm đến Ngài. Có những người chỉ xin chạm vào tua áo choàng của Ngài (Mc 6, 56). Họ không chờ Đức Giêsu đến với họ. Chính họ chủ động chen lấn để chạm đến Đức Giêsu. Họ không cần Ngài phải làm gì hay nói gì, họ chỉ cần chạm đến trong lòng tin là mọi bệnh tật được chữa khỏi.
Bài Tin Mừng hôm nay là cao điểm của năm cuộc tranh luận giữa Đức Giêsu với các kinh sư hay người Pharisêu (Mc 2, 1-3, 6). Đó là các cuộc tranh luận về quyền tha tội của Đức Giêsu, về chuyện Ngài ăn uống với người thu thuế, chuyện môn đệ không ăn chay, chuyện môn đệ bứt lúa ngày sabát, và cuối cùng là chuyện Ngài chữa bệnh.
Xin trân trọng gửi đến Quý độc giả các bài đọc Lời Chúa Chúa nhật III Mùa Thường niên - Năm B.
Cách nói “thời kỳ đã mãn” thường làm chúng ta liên tưởng đến ngày tận thế, tức là ngày thế gian này sẽ bị thiêu rụi và phá huỷ hoàn toàn. Tuy vậy, xem ra ngày tận thế là một ảo ảnh, vì hai ngàn năm nay, Chúa Giêsu và Giáo Hội của Người vẫn tiếp tục rao giảng về ngày tận thế, mà ngày ấy đâu có đến! Phải chăng đây chỉ là một lời hù doạ để làm người ta khiếp sợ? Nhiều người vô tín đã khẳng định: khái niệm tận thế chỉ là một chuyện hoang đường!
Các Kitô hữu gốc Do Thái của Giáo Hội sơ khai thường bị chê trách vì đã lơ là trễ nải trong việc giữ ngày sabát. Giữ ngày sabát là điều hết sức quan trọng đối với người theo Do Thái giáo Ai vi phạm ngày này có thể bị xử tử (Xh 31, 14), bị ném đá (Ds 15, 32-36). Qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu hẳn đã soi sáng cho vấn đề này.
Đức Giêsu tự ví mình với chàng rể, còn môn đệ là khách dự tiệc cưới. Bầu khí trong nhóm môn đệ của ngài là bầu khí vui tươi của một lễ thành hôn bởi lẽ thời đại thiên sai đã đến rồi.
Đức Giêsu, Đấng Mêsia dân Ítraen mong đợi từ lâu, nay có mặt. Ngài là chàng rể kết duyên với cô dâu là dân tộc Ítraen của ngài. Đức Giêsu đã làm trọn điều các ngôn sứ nói trong Cựu Ước về việc Thiên Chúa lập hôn ước với dân của Người (Hs 2, 21-22; Is 62, 4-5). “Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi khỏi họ, bấy giờ họ mới ăn chay.”
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu gọi các môn đệ đầu tiên (Ga 1,35-51). Không thấy nói đến chuyện họ bỏ gia đình hay nghề nghiệp, nhưng hai môn đệ đầu tiên đã phải bỏ một điều khác. Họ đã bỏ vị thầy cũ của họ là Gioan Tẩy giả để đi theo vị thầy mới là Đức Giêsu. Con đường đến với Thầy Giêsu gồm nhiều bước. Các bước này xâu thành một chuỗi, gắn kết với nhau. Bước trước chuẩn bị cho bước sau.
Để hỗ trợ các nhà giảng thuyết thuận tiện hơn trong việc thêm giáo lý vào bài giảng, Ban Biên tập WHĐ xin được trích dẫn những điểm giáo lý phù hợp với các bài đọc Kinh Thánh của các lễ Chúa nhật, lễ trọng theo sự theo hướng dẫn của Bộ Phụng tự và Kỷ luật các Bí tích trong Tập sách Hướng dẫn giảng thuyết được công bố qua Sắc lệnh ký ngày 29.06.2014.
Lêvi diễn tả niềm vui của người được gọi bằng một bữa tiệc, trong đó ông mời các bạn bè đồng nghiệp đến để chia tay. Đức Giêsu và các môn đệ cũng được mời tham dự. Ngài đã vui vẻ nhận lời, đã đến nhà và ăn với họ, dù đây là điều bị cấm. Để biện minh cho thái độ này, ngài coi tội nhân như người đau ốm. Người đau thì cần thầy thuốc, cần sự lại gần để săn sóc của lương y. Họ cần chữa lành và đón nhận, chứ không cần phán xét và lên án. Đức Giêsu chính là vị lương y đến để kêu gọi người tội lỗi (c. 17).
Bài đọc I và Tin Mừng cùng đề cập đến mầu nhiệm “ơn gọi”. Thiên Chúa kêu gọi một cách dứt khoát, bởi vì Ngài nhìn thấu tận cõi lòng sâu kín của con người.
Bối cảnh của bài Tin Mừng là căn nhà của ông Simon ở Caphácnaum. Đức Giêsu đang được hết sức ái mộ bởi đám đông dân chúng. Biết ngài trở về, họ tụ tập lại đông đến nỗi cửa cũng chẳng còn lối vào. Chính vì thế khi bốn người bạn khiêng anh bất toại tới, họ không biết làm sao mà vào được trong nhà để gặp Đức Giêsu.